Tôi là một con rối
Tác giả: HeyErin12 – Tofu sốt cà
Chương 1: Ao ước
Tôi sinh ra đã là một con rối, sống vô
tri, luôn theo sự sắp đặt của người khác mà sống. Không phải vì tôi không thể sống
theo cách của mình, không thể cử động, vùng vẫy theo cách của mình, mà thật ra mỗi
khi làm theo ý mình thì mọi chuyện thật tồi tệ. Tôi nghĩ tôi nên tự làm những
gì mình thích, làm theo cái gì mình suy nghĩ nhưng cơ thể và tri giác lại hoàn
toàn không chịu hòa nhập vào làm một. Ví như bây giờ, tôi rất muốn ngồi trên ghế
như một cô thiếu nữ, dáng ngồi duyên dáng, toát lên vẻ đẹp mê hồn thì thực tế
trông tôi lại như một thứ đồ hỏng. Người thì ủ rũ, đầu gập xuống, chân xòe ra,
tay để lung tung. Tất cả mọi thứ làm tôi bẽ mặt.
Không giống như Red, cô ấy luôn là điểm
sáng , các con rối khác ai cũng cưng phụng cô ấy, yêu mến cô ấy, cô ấy duyên
dáng, kiêu ngạo nhưng biết cách làm vừa lòng ông chủ. Ông chủ điều khiển thế
nào thì sẽ làm y như thế. Vậy nên vở diễn nào cũng có cô ấy. Còn tôi thì luôn
chịu sự chỉ trích của mọi người vì luôn mang điều không may mắn, vở nào tôi diễn
thì thể nào cũng gây sự cố cho bạn diễn. Điều đó khiến ai cũng khó chịu khi làm
việc chung với tôi.
Tôi thích ăn mặc những bộ cánh đẹp mắt,
muốn hóa thân thành những nhân vật tôi muốn. Tối nay chính là lúc tôi tỏa sáng,
đó là một vai diễn trong một vở ba lê. Thật tuyệt vời, tôi sẽ được ăn mặc lộng
lẫy, sẽ có những bước đi duyên dáng, cánh tay dẻo mềm, nhẹ nhàng lướt trên
không. Tôi sẽ như một con thiên nga đẹp nhất đêm nay. Cô chủ hôm nay trang điểm
rất đẹp cho tôi, tôi mặc bộ váy ba lê hoa xanh, thật tinh khôi. Giờ diễn đã đến,
cô chủ nói:
-
Cố lên, đến giờ
trình diễn rồi. Chúng ta phải làm cho khán giả ngạc nhiên.
Thật tồi tệ! Tôi muốn nói với cô chủ một
câu cổ vũ tinh thần hay chỉ đơn giản là một cái gật đầu để tiếp sức mạnh thôi
mà lại khó đến vậy. Cơ thể tôi cứng đờ ra, tay chân bị buộc dây không thể cử động.
Nhưng tôi vẫn nhủ mình hãy cố gắng lên, đừng làm xảy ra sự cố gì.
Hôm nay là một đêm diễn lớn của tôi. Lần
đầu tiên tôi được làm nhân vật chính. Tôi chính là nàng công chúa bị biến thành
thiên nga trong vở Hồ thiên nga của Trai-cốp-ski (Pyotr Ilyich Tchaikovsky). Lúc này
cô chủ rất lo lắng, hồi hộp, tôi cầu nguyện khán giả sẽ thích. Nhưng khi cầu
nguyện, người ta phải nhắm mắt cơ mà. Thật sự là tôi không thể cụp mắt lại. Cơ
thể tôi không bao giờ nghe theo sự điều khiển của tôi. Tôi đành phải chấp nhận
điều đó và thực chất tôi đã chấp nhận nó từ rất lâu rồi.
Màn diễn bắt đầu, chàng hoàng tử cầm nỏ bắn vào tôi,
tôi ngất đi và biến thành một nàng công chúa mặc bộ váy xanh thuần khiết. Điều
này làm tôi nghĩ đến tôi, ước gì tôi cũng tìm thấy một chàng hoàng tử mang tôi
đi và giúp tôi làm điều mình muốn. Đang trong lúc diễn, tôi để ý cô chủ và mọi
người trong nhóm điều khiển, ai cũng có vẻ lo lắng vì đây là màn diễn lớn nhất
từ trước đến nay, sẽ quyết định sự phát triển của đoàn sau này. Chính vì vậy
chúng tôi – những con rối chính là bộ mặt để cứu cái đoàn này cũng vô cùng lo sợ,
bởi nếu chúng tôi không được biểu diễn thì chúng tôi cũng chỉ là những khúc gỗ
bỏ đi. Kết thúc màn một rất hoàn hảo, đúng như mong đợi của mọi người. Ai cũng
vui vẻ vì bước đầu thành công, dường như ai cũng có niềm tin hơn hẳn. Tôi cũng
tự nhủ mình rằng: Tôi phải cố gắng múa đẹp hơn ở màn hai.
Màn thứ hai sẽ có nhân vật thứ ba xuất hiện. Cô nàng này chính là Red được biến
đổi giống y hệt tôi để tiếp cận hoàng tử. Cô ấy đang được trang điểm bên cạnh
tôi, nói với tôi vẻ chua ngoa:
-
Này lát nữa thì
hãy lui về sau một chút để tôi còn diễn, mặc dù tôi giống cô nhưng tôi vẫn là
tôi, vẫn có sự khác biệt. Mặc dù tôi là cái bóng của cô nhưng màn này vẫn là
lúc tôi tỏa sáng. Biết điều thì đừng có chạy lung tung.
Tôi không dám nói gì vì cái đoàn này cần
vở diễn tối nay thành công. Mà thật ra tôi sợ hãi, tự ti thì đúng hơn. Màn này
tôi mặc bộ đồ trắng tinh khôi, giản dị, còn cô ta mặc bộ đồ lộng lẫy như công
chúa, nhìn xa hoa, quý phái. Rất hợp, tôi cũng muốn như cô ấy, muốn được mặc quần
áo đẹp và khiêu vũ với hoàng tử. Nhưng sao những lúc hạnh phúc nhất, lúc sẽ nhận
được tình cảm của hoàng tử tôi lại biến thành ảo ảnh thế này. Tôi không muốn.
Màn diễn bắt đầu, mọi thứ được trang
hoàng như phòng lớn của cung điện, lộng lẫy vô cùng. Các quý tộc, các công
chúa, hoàng tử khiêu vũ với nhau. Đến màn tôi hiện ra như ảo ảnh để cảnh báo
hoàng tử rằng: Người đang khiêu vũ với chàng đó không phải là tôi. Tôi không muốn
xuất hiện trong phút chốc, tôi muốn kịch bản thay đổi, không muốn sự bi thương
lại diễn ra. Nếu kịch bản thay đổi hoàn toàn biết đâu mọi người lại thích thú
hơn so với màn biểu diễn đã biết kết cục ra sao. Tôi tiến ra sân khấu, cố gắng
kéo hoàng tử lại, mặc dù hoàng tử đang say đắm trong điệu nhảy. Cô chủ thấy tôi
có vẻ lạ liền giật mạnh sợi dây nói nhỏ với tôi:
-
Mi bị sao vậy, mi
đang là ảo ảnh.
Tôi không nghe cô chủ nói gì, giật tay
mạnh một chút. Tôi muốn tiến về phía hoàng tử, muốn ngay lúc này hoàng tử phải
nhận ra tôi. Điều tôi không muốn đã xảy ra, dây điều khiển tôi đã bị đứt, tôi
ngã xuống sân khấu giống như một vật vô tri đã bị xuất hồn. Không, đây không phải
điều tôi muốn, không phải điều tôi nghĩ. Những con rối khác vẫn đang khiêu vũ
như không có chuyện gì, điều khó nhất cho cô chủ là không biết làm cách nào lấy
tôi ra khỏi sân khấu mà không làm ảnh hưởng đến màn biểu diễn. Cô ấy hớt hải chạy
đi, mặt có vẻ hoảng hốt. Tôi biết lúc này tôi cần làm gì. Tôi phải cố gắng đứng
dậy tìm chàng hoàng tử và phải tiếp tục vở diễn. Thật không ngờ điều tôi cố gắng
bấy lâu đã làm được. Nhưng ngay sau khi tôi đứng dậy, không có thứ gì đỡ nên
tôi ngã quàng vào con rối bên cạnh, con rối khác lại dẵm vào dây điều khiển của
tôi khiến tôi giật ngược trở lại va vào con rối khác. Trời ơi, màn biểu diễn xa
hoa bây giờ biến thành một mớ hỗn độn, dây của con rối này mắc vào cổ con rồi
khác, chân của con rối này vắt lên vai của con rối kia. Một cảnh tượng hãi
hoàng mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi cố gắng gỡ dây cho mọi người nhưng
điều đó lại làm dây điều khiển của tôi vướng vào nhiều con rối khác hơn, khiến
họ hoàn toàn đông cứng, không cử động được. Vậy là màn biểu diễn coi như xong.
Tôi đã làm hỏng mọi việc. Đoàn diễn rối này coi như hết hi vọng.
Sau khi kết thúc màn diễn giữa chừng,
khán giả ai cũng có vẻ không vừa lòng, đều lắc đầu ra về. Ông chủ tịch muốn đầu
tư cho đoàn cũng chỉ nói vài câu gì đó với trưởng đoàn rồi về thẳng. Mặt trưởng đoàn có vẻ lo sợ, tiều tụy đi nhiều.
Khi họp đoàn, cô chủ tôi bị trưởng đoàn mắng té tát:
-
Cô làm cái gì vậy,
cô có muốn kiếm cơm với cái đoàn này nữa không?
Cô chủ mặt hối lỗi, cúi đầu, gập người
nhiều lần và nói:
-
Tôi xin lỗi, tôi
thành thật xin lỗi.
Ông trưởng đoàn lại tiếp tục quát to:
-
Tôi đã nói với cô
rồi, không nên mạo hiểm. Tại sao cô lại cho một con rối đen đủi lên biểu diễn.
Trong khi bao nhiêu các con đẹp đẽ khác thì cô không chọn.
Cô chủ lúc này mắt đã ngấn nước, nói:
-
Tôi thật sự xin lỗi,
tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với tôi. Trước khi biểu diễn tôi luôn kiểm
tra dây và chưa bao giờ xảy ra lỗi này, hôm nay cũng vậy tôi đã kiểm tra rất cẩn
thận nhưng không hiểu tại sao.
Lúc này tôi đã hiểu, lỗi hoàn toàn do
tôi. Tôi đang được cô chủ điều khiển rất đẹp, tại sao tôi lại muốn làm theo ý
mình. Tôi nhớ ngày tạo ra tôi cô chủ đã nói:
-
Một con rối sinh
ra là đã được truyền cho một tố chất và người điều khiển chính là người giúp
con rối đó tỏa sáng với tố chất của nó. Người điều khiển và rối là một thể đồng
nhất, vì linh hồn của rối chính là linh hồn của người chủ. Thiếu rối thì chủ
như vô hình, còn thiếu chủ thì rối coi như thứ bỏ đi. Hãy là để ta giúp mi tỏa
sáng nhé.
Ngay lúc đó tôi muốn cả đời này cùng
cô chủ tỏa sáng trên sân khấu. Tôi sẽ nguyện theo sự điều khiển của cô chủ.
Nhưng đi đến nhiều nơi, gặp nhiều con vật, tuy chúng làm theo sự chỉ đạo của chủ
nhưng khi không ở trên sân khấu chúng đều có không gian riêng làm những gì mình
thích. Còn tôi luôn chịu sự gò bó, lúc thì bị treo lên, lúc thì bị ngồi ngục xuống
khó chịu. Từ đó, tôi muốn làm theo ý mình, tôi muốn có một lúc nào đó được tự
do cử động như mình muốn. Bay nhảy như lũ chim kia, hay thoải mãi nằm xuống như
con tinh tinh bên lồng bên cạnh. Đêm diễn hôm nay tôi đã làm được điều đó, có
thể đứng lên nhưng lại tạo ra một thảm kịch mà có thể tôi sẽ trở thành thứ bỏ
đi trong tương lai.
Quyết định đã có, cô chủ trở về phòng,
khóc sướt mướt, cầm tôi trên tay nói:
-
Ta đã rất hạnh
phúc khi tạo ra một con rối duyên dáng, luôn hợp với những bộ cánh lộng lẫy như
mi. Nhưng tại sao ta lại không thể truyền cho mi một chút nghệ thuật. Tất cả lỗi
của ta là chỉ tạo ra được vẻ ngoài cho mi mà linh hồn nghệ thuật thì không có.
Tôi rất muốn nói với cô chủ rằng:
-
Không phải, tôi rất
muốn biểu diễn, tôi có tố chất, chỉ là tôi không làm theo cô chủ, không muốn
tôi và cô đồng nhất, tôi muốn tỏa sáng theo cách của tôi mà thôi. Thật sự tôi
không ngờ nó lại tạo ra kết quả tồi tệ như ngày hôm nay.
Nhìn cái thân cứng đơ, cái mặt một biểu
cảm của tôi. Cô chủ nói tiếp:
-
Ta không tin rối
là vô tri, mọi thứ dù thế nào cũng có một chút suy nghĩ hay tri thức theo cách
của nó. Nhưng có lẽ ta tạo ra mi nhưng không hiểu được mi rồi.
Giọng nói không thể thốt ra ngoài của
tôi lại vang lên:
-
Không, cô chủ rất
hiểu tôi, luôn chăm chút cho tôi lộng lẫy, luôn cho tôi những vai diễn tốt. Thậm
chí yêu thương tôi hơn những con rối khác.
Nước mắt đã ngừng chảy, nhưng lúc này
mắt cô chủ đã sưng lên:
-
Ngày mai sẽ có
quyết định với mi.
Nói xong cô chủ nhìn tôi một hồi suy
nghĩ, rồi bỏ đi. Tôi lại nằm gục trong căn phòng tối. Bỗng có tiếng gọi tôi,
tôi giật mình nhìn. Hóa ra đó là mấy con chim trong đoàn đến:
-
Hôm nay cô đã làm
cái gì vậy, cô có biết cô suýt nữa đã biến cả chúng tôi thành đồ bỏ đi không.
Lúc nãy, chúng tôi nghe lén được mấy người trong đoàn họp kín nói sẽ quy trách
nhiệm vào một mình cô thôi.
Tôi đã hiểu ra, ngày mai chắc chắn tôi
sẽ cuốn gói khỏi đây. Mãi mãi là một thứ bỏ đi, ánh hào quang không bao giờ sẽ
đến với tôi.
Ngày hôm sau cũng đã đến, tôi vẫn ngồi
một chỗ, dù đã cố gắng nhủ mình rằng mạnh mẽ lên cuộc đời tôi sẽ có lúc được tỏa
sáng. Nhưng cố thế nào cái dáng người tôi bây giờ cũng thật thảm hại. Không thể
ngồi thẳng như cô công nương trong vở Quý tộc mà tôi đã diễn trước kia, mà hiện
tại tôi trở về đúng nghĩa vật vô tri, vô giác.
Cô chủ bước vào, cầm tôi trên tay và
nói:
-
Ta luôn dành tình
cảm đặc biệt với những con rối. Một con rối được làm ra là cả tâm huyết của ta
gửi vào đó. Chưa bao giờ ta đối xử tệ bạc với chúng, chúng như người bạn của
ta. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, bọn họ bắt ta bỏ đi mi. Vì mi như một điềm
xui xẻo của đoàn. Ta phải làm sao đây.
Tôi đã biết kết cục của tôi là vậy,
tôi chỉ muốn nói với cô chủ rằng:
-
Có lẽ số tôi sinh
ra chỉ là thứ vô tri. Một khi tôi vượt quá giới hạn thì mọi thứ của tôi sẽ chấm
hết. Giống như điều sắp xảy ra vậy. Nhưng tôi chỉ muốn một lần tự mình tỏa
sáng, tôi không muốn nhờ vả vào ai. Tôi tin rằng tôi có thể làm được và tôi rất
cố để làm được điều đó. Đây chính là sự khác biệt của tôi và các con rối khác.
Cô chủ nói với giọng đau khổ:
-
Ta phải làm sao,
sao ta có thể đem tâm huyết của mình mà thiêu đốt.
Bây giờ tôi rất rất muốn làm một điều
gì đó cho cô chủ biết tôi luôn cố gắng, cho cô ấy thấy tôi chưa đến lúc phải chịu
cảnh kết liễu này.
Cô ấy định mang tôi đi tiêu hủy, nhưng
khi định đứng dậy thì thấy bàn tay cứng nhắc của tôi cầm lấy ngòn tay cái của
cô chủ. Cô chủ ngạc nhiên, tuy mặt tôi vẫn là khuôn mặt một biểu cảm nhưng có lẽ
cô ấy đã hiểu gì đó, cô chủ nói:
-
Mi có tri giác
đúng không? Ta tin là vậy, không, ta chắc chắn là vậy. Làm sao có thể trùng hợp
như thế được chứ. Vậy là ngươi vẫn muốn biểu diễn phải không?
Tôi muốn gào lên với cô chủ rằng:
-
Tôi rất muốn, tôi
thực sự muốn.
Nhưng vì giới hạn nên điều đó là không
thể. Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng, nói:
-
Ta sẽ cất người
vào tủ, ta sẽ biến đổi ngươi, thay đổi ngươi để khiến ngươi tỏa sáng trên sân
khấu. Ta sẽ chứng minh cho họ thấy rằng ngươi không phải điềm xấu.
Nói xong, cô cất tôi vào tủ. Và tôi
đang sống trong ngăn tủ tối này chờ ngày tỏa sáng.
Chương 2: Tỏa sáng
Bây giờ tôi
không thể xuất hiện, mỗi đêm cô chủ lại đem tôi ra gọt giũa, luôn hi vọng sẽ
thay đổi tôi. Điều đó đã thành hiện thực trong một khoảng thời gian khá dài. Tôi vẫn là tôi nhưng biến đổi
hoàn toàn mới, tôi có vẻ sắc sảo hơn xưa. Hôm nay là buổi ra mắt của tôi như một
thành viên mới, tất nhiên chỉ tôi và cô chủ mới biết tôi chính là con rối sao
chổi ngày xưa. Các con rối khác thấy tôi mới, lạ nên đều súm lại làm quen với
tôi. Tôi cũng đã thay đổi, đâu ai còn coi thường tôi như trước kia. Lúc này Red
tiến lại gần, nói giọng khinh khỉnh:
-
Này,
đằng đấy mới đến nhập bọn à?
Tôi hoàn
toàn ngạc nhiên, ngay cả con bé Red ngày xưa hay nói cạnh khóe, bắt nạt tôi bây
giờ cũng không còn nhận ra tôi. Tôi đã hoàn toàn khác thật rồi. Chính vì vậy
tôi không sợ cô ta, tự tin cười nói:
-
Chào,
tôi là người mới.
Cô ta có vẻ
vẫn không ưa những cô gái khác, thật ra bây giờ trông tôi hơn cô ta rất nhiều.
Trưởng đoàn cũng có vẻ thích tôi vì nhìn tôi mới lạ. Vậy nên tuy là người mới
nhưng tôi vẫn vô tình gây thù hằn cho Red.
Tối nay tôi
sẽ trình diễn màn đầu tiên. Điều tôi và cô chủ lo lắng chính là sẽ xảy ra lỗi
gì đó. Cô chủ đã rất tâm huyết với tôi. Tuy đã kiểm tra tôi kĩ càng nhưng làm
sao cô chủ không khỏi hồi hộp. Hôm nay sẽ là thời điểm quyết định tất cả. Tôi
vào vai một công nương hiền hậu, còn Red vào vai một cô công nương của dòng họ
đối thủ. Mọi thứ đang diễn ra hoàn hảo, đến cảnh tôi và Red đang lúc đi đến trước
mặt bá tước thì không hiểu sao cô ta có thể làm đứt được sợ dây đang điều khiển
một bên chân và tay tôi. Điều đó khiến tôi và cô chủ bất ngờ, tôi ngã nằm trên
sân khấu. Tôi không muốn xảy ra bất kì sai xót nào nên đã nhủ mình không được
làm theo ý mình, phải theo sự chỉ đạo của cô chủ hoàn toàn. Cho nên lúc này,
tôi vẫn cứ nằm đấy chờ cô chủ giải quyết. Tôi sẽ không cố gắng như lần trước nữa,
mặc dù đó là điều tôi muốn nhưng tôi không muốn lại gây thêm họa lớn nữa. Có tiếng
gọi tôi :
-
Mi
phải đứng dậy, cố gắng lên, hãy làm điều mi muốn đi. Giống như lần mi cầm tay
ta để chờ đến ngày hôm nay.
Đó chính là
lời cô chủ đang nói với tôi. Tôi lo sợ, vì mỗi khi làm theo ý tôi, mọi sự sẽ hỏng
bét. Nhưng lần này tôi quyết phải làm cái gì đó. Tôi có gắng cử động từng chút,
từng chút. Tôi cũng cố gắng đứng lên như lần trước, và tôi đã làm được. Tôi
không ngã vì có cái ô giúp tôi giữ thăng bằng. Điều này lại làm khán giả thích
thú, họ cứ nghĩ đó là do dàn dựng tài tình để cho cô công nương này chiếm được
cảm tình của bá tước. Thật hoàn mĩ, mọi việc kiết thúc trong sự tung hô của mọi
người. Còn Red và ông chủ của cô ta thì không biết ở đâu. Theo như mọi người
nói, phần tay của Red được thiết kế lại nên khá sắc, chính vì thế mà dây điều
khiển của tôi bị đứt. Vì ông chủ cô ta không muốn cô chủ tôi có một con rối tốt,
vì nếu lần này tôi diễn tốt thì thể nào tôi cũng thế chỗ của Red. Vì thế mà họ
đã có dã tâm hủy hoại tương lai của tôi vinh viễn. Nhưng dù sao mọi thứ cũng được
đến đáp. Tôi từ đó đúng là đã thế chỗ Red trong các vở diễn, thậm chí có đoạn
cô chủ còn cho tôi tự làm theo ý mình. Thật hay khi bây giờ tôi đã có thể làm điều
mình muốn mà không gây ra trò hề cho mọi người nữa. Tôi chính thức tỏa sáng từ
đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét