Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Trích dẫn hay trong tiểu thuyết và phim (1)

Trích dẫn hay trong tiểu thuyết và phim



1. Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.
[Cho anh nhìn về phía em – Tân Di Ổ]
2. Cô đơn quá lâu, con người sẽ sinh ra tâm lý kỳ lạ, luôn luôn sinh ra cảm giác thân thiết với người tỏ ra lo lắng cho mình.
[Sắc màu ấm – Phong Tử Tam Tam]
3. Cậu có hiểu ý nghĩa về một ngôi nhà mang hạnh phúc trọn vẹn và chắc chắn không? Điều quan trọng không phải là ngồi nhà to hay nhỏ mà là cậu cần những người trong ngôi nhà đó như thế nào.
 [Tần Tử Kỳ – Phim 2011: Office Girls (Taiwan Drama) – Gái Văn Phòng]
4. Vì em cứ trốn tránh anh.
Anh muốn đuổi theo, em vẫn chạy.
Như vậy không được, anh vất vả lắm mới tìm được em, không thể trơ mắt nhìn em chạy loạn.
[Như Hoa, kỳ thật không như hoa – Tử Ngư Nhi]

5. Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.
[Ai hiểu được lòng em? – Lục Xu]
6. Ngẫm lại, có lẽ chúng tôi đều mù mờ hiểu ra rằng hai đứa sẽ đánh mất thứ gì đó trong tương lai mỗi khi trao đổi những mẩu thông tin. Việc chúng tôi có tình cảm là điều không cần bàn cãi và chúng tôi ước rằng có thể được ở cạnh nhau, nhưng – có thể vì việc phải chuyển trường quá nhiều lần – cả hai đều tự khắc hiểu rằng những điều ước sẽ chẳng bao giờ thành sự thật, và dần nỗi ám ảnh ấy biến thành sự lo sợ âm ỉ trong tim chúng tôi.
Có lẽ việc chúng tôi cố tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp là vì biết rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ không còn kề nhau nữa.
[5 Centimeters Per Second (Tiểu thuyết) – Makoto Shinkai]
7. Thế giới bây giờ mà không có máy tính thì có thể làm được gì. Xã hội này đã biến thành một chương trình lớn mà con người trở thành những số 0 và 1 trong đó. Người cần và người được cần. Chỉ hai loại đó thôi. Kẻ nào không được cần nữa chỉ việc click chuột xóa đi.
[Phim: Ghost (Korean Drama – 2012)]
8. ”Cẩm Tước, hãy khóc đi”.
Tiếng khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng nức nở, đau đớn, có lẽ Oanh Ca cũng không biết tại sao mình khóc, nhưng ít nhất cũng khiến chúng tôi hiểu, thì ra các cô gái trên đời không có ai sinh ra đã không biết khóc.
Chàng ôm chặt cô, dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm: ”Được rồi, có ta ở đây”.
[Hoa Tư dẫn – Đường Thất Công Tử]
9. .Mọi người thích nói với ta cái gì ta làm được, cái gì không. Nhưng cuối cùng, bất cứ điều gì mà ta định làm hay không làm thì lựa chọn là của ta.
Mọi người sẽ cố nói ta phải thế nào trong cả cái cuộc đời này. Ta chỉ cần đấm trả lại và bảo, “không, đây mới chính là tôi”.
Em muốn người ta nhìn mình khác đi? Hãy tự làm. Em muốn mọi chuyện thay đổi, thì em phải ra ngoài đó và tự mình thay đổi họ, vì không có tiên đỡ đầu trong thế giới này đâu.
[Emma Swan – Phim: Once Upon a Time Season 1]
10. Có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu.
Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.
[Hôn nhân không tình yêu – Diệp Lạc Vô Tâm]
Nguồn: Internet.

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

ANH CHÀNG DIÊM DÚA - CHƯƠNG 1

Anh chàng diêm dúa

Tác giả: HeyErin12- Tofu sốt cà

Chương 1: Quen

Vì học xa nhà, thêm vào đó, ở kí túc xá của trường thì đắt đỏ, nên tôi dọn ra ngoài ở cùng với chị bạn tên Jenny. Có thể nói là thông qua chị Jenny, tôi và Kai quen biết nhau.
Đang ngủ thì thấy có tiếng chuông ấn liên hồi, tôi mặc kệ, trùm chăn ngủ tiếp. Không phải tôi không hiếu khách mà bởi vì tôi quá mệt mỏi, buổi sáng đi học và cần phải ngủ lấy sức để tối đi làm ở cửa hàng tạp hóa 24h. Với lại, cái thời tiết này có ai điên mới tới nhà bạn chơi.
Tiếng chuông vẫn liên hồi không dứt, tôi nghe thấy có người chạy ra, đoán là khách của ai đó cùng nhà. Sau đó yên tâm ngủ tiếp. Vừa quấn chăn như con sâu lại thì có tiếp tiếng gõ cửa liên hồi không dứt, tôi nhăn nhó ra mở cửa, đầu tóc rối bù, mắt nhìn còn chẳng rõ đường. Tôi đoán đó là chị Jenny, chắc là lại quên chìa khóa, bà này là chúa quên. Điều làm tôi tỉnh ngủ luôn và ngay từ phút đầu nhìn thấy cậu ta là một chàng trai cao lớn chắc tầm mét tám, mặt rất tây (bố cậu ta là người Canada, cậu ta nhìn không tây mới lạ), nhìn có vẻ sành điệu, mặc chiếc áo măng tô dài đến đầu gối màu nâu, bờ vai rộng và quần màu xanh cổ vịt dài đến mắt cá chân, kết hợp màu rất tuyệt nhưng có vẻ hơi ngắn thì phải. (Có lẽ chân cậu ta dài, hoặc mua nhầm size). Nhìn bộ đồ có vẻ đắt tiền nhưng bị ướt hết vai, tóc vuốt keo cũng bị dính chút nước, cộng thêm đôi giày lười màu đen quen quen cũng bị ướt và dính chút bùn.Tôi đoán là bị dính mưa.
Thấy tôi quét cậu ta một lượt, cậu ta biết ý nên vẫn để cho tôi nhìn. Tôi tưởng cậu ta tìm nhầm phòng, nên giới thiệu cho cậu ta mấy phòng trong nhà này cho cậu ta muốn vào đâu thì vào. Ai ngờ, cậu ta đi thẳng vào như phòng của mình, ngồi trên giường chị Jenny và bắt đầu vớ cái khăn lau tóc. Tên này có vấn đề rồi, vớ đại cái khăn nhà người khác để dùng, nhỡ đấy là khăn lau nhà của nhà người ta thì làm thế nào.
Giờ thì tôi tỉnh ngủ hẳn rồi. Tuy tướng nhỏ con nhưng tôi vẫn là chủ nhà, ra oai một chút. Hít một cái lấy hơi, tôi hỏi:
-         Cậu là ai? Đến đây có việc gì? Có biết đây là phòng của đàn bà con gái không mà nhảy bổ vào?
Thấy tôi nói vậy cậu ta ngừng lau tóc, ngước lên nói:
-         Tôi là Kai. Mà thôi đi bà, đừng có ra vẻ chủ nhà. Tui quen bà đấy bà.
Mắt tôi mở to ngạc nhiên, tôi hỏi:
-         Tôi gặp cậu bao giờ mà quen biết, vớ vẩn, đừng có kiểu kẻ trộm làm thân để vào cua đồ nha. Ngoại trừ laptop, iphone, ipad, đồng hồ, còn lại muốn lấy gì thì lấy đi. Tôi không đủ sức cản cậu đâu. Cần thì lấy luôn cái khăn cậu đang dùng cũng được, coi như hàng khuyến mãi.
Cậu ta lăn quay ra cười không dứt:
-         Cái gì hả má, má có thấy thằng tây nào ăn mặc như tôi vào trộm đồ không hả?
Tôi vẫn bảo toàn sự nghi ngờ trong đầu, cãi lại:
-         Chẳng có thằng trộm nào nhận mình là trộm, người điên còn không biết mình điên nữa là.
Cậu ta có vẻ thấy tôi không nhận ra, nên cuối cùng cũng quay trở về cái mặt nghiêm túc giải thích:
-         Tôi là bạn chị Jenny, học cùng trường, à không cùng lớp với cậu luôn. Con người đặc biệt như tôi thế này mà cậu không biết sao?
Tôi lại lần nữa lục tung cái đầu xem cậu bảnh trai này ở đâu chui ra, kết quả chương trình quét báo số không. Thật ra thì cái mặt cũng quen quen nhưng thật sự không nhớ gặp ở đâu.Tôi nói:
-         Quen biết gì, đi học tôi chỉ ngồi các dãy đầu thôi, mà theo như tôi biết thì chẳng có đứa nào như cậu ngồi quanh đấy.
Cậu ta phát điên, có lẽ bệnh nặng rồi, rực rỡ quá mà, xì-tai quá mà, người của công chúng quá mà, bây giờ bị không nhận ra nên không chịu được. Cậu ta nói:
-         Bà cứ ngồi bàn đầu cho lắm vào, rồi có ngày chỉ biết mỗi mình mình thôi. Tôi thỉnh thoảng đi học muộn, ai cũng nhìn, chỉ có có một con bé mà tôi hay đi qua chỗ nó để xuống cuối lớp, thì lúc nào cũng cặm cụi vẽ linh tinh cái gì không biết trong khi cả lớp đang chờ giáo sư đến.
Bây giờ tôi mới nhớ ra, đôi giày kia tôi nhìn thấy mấy lần khi có người đi qua. Hóa ra là cậu ta. Mà mãi một thời gian tôi mới nhận ra: Thỉnh thoảng đi học muộn cái gì, có mà thường xuyên và liên miên ấy chứ.
Thấy tôi nhớ nhớ ra cái gì đó, cậu ta lại nói tiếp:
-         Thật ra tôi đến đây mấy lần rồi, tìm chị Jenny, cũng có mấy lần thấy cậu ở nhà nhưng toàn ngủ. Chị ấy cũng giới thiệu cậu cho tôi, nhưng cậu ngủ biết gì đâu mà chào hỏi. Còn nữa, con gái con đứa chẳng có ý tứ gì cả, ngủ thì tư thế phải thẳng thì người mới đẹp chứ. Đằng này, đầu để góc giường, một chân gác lên gấu bông, một chân gác lên gối, lúc thì co một chân lại. Thằng nào nó nhìn thấy có mà chạy mất dép đấy nàng ạ.
Tôi nghe cậu ta xổ ra một tràng, tức phát điên. Ở đâu ra cái loại tự nhiên vào phòng lại còn chê bai chủ là dư nào.
Không muốn nói nữa rồi, tôi hỏi:
-         Rồi, đến đây làm gì?
Cậu ta thản nhiên nói:
-         Mưa, thấy còn xa chỗ bến MRT quá nên đành ghé vào, có thì cho mượn ô không thì cho trú nhờ, tạnh thì về.
Đấy ấn tượng của tôi và cậu ta không có tí gì là có dấu hiệu làm bạn được cả.
Hôm sau đi học tôi cũng cố quan sát xem cậu ta ngồi đâu, có đúng là ở trong lớp này không hay là “thấy sang bắt quàng làm họ” (tôi đang nói tôi sang đấy à, hihi). Đúng là có cậu ta thật, có năm ngày đi học thì bốn ngày đi muộn, một ngày đi sát giờ (không phải là sát giờ vào học mà là sát giờ giáo sư vào). Chẳng là lớp tôi có một ông giáo sư, đến giờ vào dạy nhưng ông ta quyết phải ăn ba hạt hạnh nhân và nhâm nhi một li trà nóng cho ngọt giọng mới chịu vào dậy.
Rồi mấy lần đi tụ tập nướng BBQ, lúc ăn trưa thỉnh thoảng cậu ta cũng gọi tôi, lúc làm bài tâp nhóm Kai cũng đòi chung phần. Vậy là từ từ tôi và Kai thân nhau. Thật không ngờ tôi có cái phúc quen cậu bạn có gu thẩm mĩ cao thế này.

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

TỔNG HỢP HÌNH MANGA, ANIME ĐẸP - ĐỘC (1)

Tổng hợp ảnh manga, anime đẹp, độc (1)

 Các bạn đam mê và thích sưu tầm các bức hình manga, anime đẹp? Đây chính là các hình ảnh sẽ làm mãn nhãn các bạn. Tip này sẽ được cập nhật thường xuyên cho các bạn theo dõi. Để Download những Ảnh manga, anime kích thước chuẩn thì click chuột phải vào ảnh rồi lưu về máy tính cá nhân của bạn. Đừng quên nhấn LIKE nếu thấy đẹp!



















Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Đỉnh cao của nghệ thuật stop motion là đây.

Xem stop motion như xem đánh nhau thật. Đỉnh cao của nghệ thuật là đây.


Sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật. Âm thanh, hình ảnh, nhân vật được thiết kế stop motion quá tuyệt. Đánh nhau như thật luôn. Đảm bảo không phê không lấy tiền =))




Nguồn: Youtube

Tận mắt nhìn nơi sản sinh ra những bộ manga nổi tiếng


Tận mắt nhìn nơi sản sinh ra những bộ manga nổi tiếng


Hãy cùng tới thăm bàn làm việc của các mangaka nổi tiếng Nhật Bản, nơi họ sản sinh ra những bộ truyện tranh vào hàng kinh điển của thế giới manga.

Bạn từng nghĩ rằng nơi các họa sĩ manga Nhật Bản làm việc phải cực kỳ bừa bộn hoặc có nét gì đó khác người thường? Sự thật thì không phải mangaka nào cũng bố trí bàn làm việc của mình như thế. Hãy cùng điểm qua một số ví dụ dưới đây để thấy kết luận trên là chính xác.

Osamu Tezuka (Astro Boy)

ban lam viec mangaka (2)
Tezuka Osamu (sinh ngày 3 tháng 11 năm 1928 – qua đời 9 tháng 2 năm 1989) là một mangaka, một nhà làm phim hoạt hình và cũng là một bác sĩ. Sinh ra ở tỉnh Osaka, ông được biết nhiều nhất qua nhân vật Astro Boy và sư tử trắng Kimba. Ông thường được nhắc đến như cha đẻ của Anime và là một Walt Disney của Nhật Bản.

Hirohiko Araki (JoJo’s Bizarre Adventure)

ban lam viec mangaka (3)
Hirohiko Araki là tác giả của manga dài thể loại hành động JoJo’s Bizarre Adventure, một trong nhữngtruyện tranh hành động được xếp vào hàng kinh điển nhất của Nhật Bản. Thậm chí manga này khởi động từ năm 1986 nhưng đến tận bây giờ (đã 18 năm) nhưng nó vẫn chưa kết thúc.

Tetsuo Hara (Bắc Đẩu Thần Quyền)

ban lam viec mangaka (4)
Tetsuo Hara là cha đẻ của bộ truyện tranh Fist of the North Star (Bắc Đẩu Thần Quyền), ông sinh năm 1961 và được coi là một trong những mangaka gạo cội và chuyên nghiệp nhất Nhật Bản. Nay dù đã 52 tuổi nhưng ông vẫn miệt mài tiếp tục sáng tác.

Gosho Aoyama (Thám Tử Lừng Danh Conan)

ban lam viec mangaka (5)
Aoyama Gōshō, tên khai sinh là Aoyama Yoshimasa (Kanji như bút danh), sinh ngày 21 tháng 6 năm 1963 tại Daiei, tỉnh Tottori, Nhật Bản. Ông là một nhà sáng tác truyện tranh, nổi tiếng với bộ truyện tranh Thám Tử Lừng Danh Conan (Detective Conan). Bộ truyện gần đây nhất của ông về một cô gái tên là Terumi Arai có thể đọc được ý nghĩ của người khác bằng mắt thường.

Hideaki Sorachi (Gintama)

ban lam viec mangaka (6)
Hideaki Sorachi là tác giả của bộ truyện tranh nổi tiếng Gintama. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống thường ngày của samurai hành nghề tự do Sakata Gintoki cùng hai đàn em Shimura Shinpachi và Kagura. Ý tưởng đưa các yếu tố khoa học viễn tưởng vào manga được tác giả Sorachi nghĩ ra sau khi biên tập viên tạp chí gợi ý ông vẽ một bộ manga lịch sử.

Fujiko Fujio (A) (Doraemon)

ban lam viec mangaka (7)
Fujiko Fujio (A) tên thật là Motoo Abiko, một trong hai mangaka đã tạo nên truyện tranh bất diệt Doraemon(người còn lại là Fujiko F. Fujio – Tên thật Hiroshi Fujimoto). Fujimoto và Abiko từng thành lập Studio Zero chuyên sản xuất truyện tranh, tới khi đỉnh điểm, xưởng sản xuất có đến gần 80 người.

Masashi Kishimoto (Naruto)

ban lam viec mangaka (8)
Kishimoto Masashi (sinh ngày 8 tháng 11 năm 1974 ở Okayama, Nhật Bản) là một họa sĩ truyện tranh đã được biết đến qua bộ truyện tranh nổi tiếng thế giới Naruto. Tháng 11 năm 1999, Naruto bắt đầu được đăng trên Weekly Shōnen Jump. Naruto vẫn còn được tiếp tục với hơn 45 tập, bán được hơn 71 triệu bản ở Nhật Bản, tập 36 đã bán được hơn 93 triệu bản trên thế giới.

Rumiko Takahashi (Inu Yasha, Một nửa Ranma)

ban lam viec mangaka (9)
Takahashi Rumiko (sinh năm 1957) là một trong những mangaka xuất sắc cũng như giàu có nhất Nhật Bản hiện nay. Các bộ truyện của bà như Inu Yasha, Một nửa Ranma, Mezon Ikkoku, Urusei Yatsura… nhanh chóng được nhiều độc giả ưa thích và đã làm nên sự thành công cũng như nổi tiếng của nữ họa sĩ. Tính đến năm 2008, đã có hơn 170 triệu ấn phẩm của Takahashi được bán ra trên toàn thế giới.
Nguồn: vitaku.vn

Hướng dẫn vẽ truyện tranh] Vẽ Luffy trong One Piece phong cách chibi

[Hướng dẫn vẽ truyện tranh] Vẽ Luffy trong One Piece phong cách chibi]

  • Bài viết hướng dẫn vẽ truyện tranh kỳ này sẽ giúp bạn vẽ nhân vật Luffy trong One Piece với phong cách chibi một cách đơn giản. Thực hiện theo các bước hướng dẫn để có bức vẽ hoàn chỉnh.
Monkey D. Luffy là nhân vật truyện tranh trong One Piece đã được anime hóa thành phim hoạt hình cùng tên rất được ưa chuộng trong thời gian gần đây. Với nhiều người, Luffy là một người bạn hội tụ đầy đủ sự mạnh mẽ, trong sáng, dũng cảm và vô cùng hài hước thậm chí nhiều bạn trẻ còn coi Luffy như là thần tượng. Hãy cùng học vẽ nhân vật này nhé.
1. Phác thảo chibi cho nhân vật Luffy. Tạo khung xương với các bộ phận cơ thể chính cho nhân vật của chúng ta, lưu ý rằng các bức vẽ chibi luôn khác các bức vẽ bình thường với một cái đầu to hơn hẳn các bộ phận cơ thể còn lại. Trong khi vẽ đầu, tạo ra hai đường thẳng cắt nhau tại trung tâm để làm cơ sở vẽ các vị trí mắt, mũi, miệng, tai trên khuôn mặt.
shot 140208 092930 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
2. Tiếp tục hoàn thiện cho cánh tay, thân người và đôi chân. Từ các đường thẳng trong bản phác thảo bên trên, tạo ra phác thảo chi tiết hơn cho cánh tay, chân và thân thể.
shot 140208 092938 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
3. Tiếp tục hoàn thiện nhân vật. Khi vẽ các nhân vật manga hay anime, luôn phải chú ý đến các đặc điểm nổi bật tạo hình nên nhân vật đó. Trong trường hợp này, Luffy nổi bật với một chiếc mũ rơm rộng vành, bộ quần áo hải tặc và một đôi tông giản dị vô cùng dễ thương.
shot 140208 092943 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
4. Hoàn thiện phác thảo bằng cách hoàn thiện các chi tiết khác. Trong bước này, vẽ mắt mũi miệng, vết sẹo trên ngực theo hướng dẫn trong hình bên dưới.
shot 140208 092949 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
5. Loại bỏ các nét vẽ dư thừa và hoàn thiện hơn nữa.
shot 140208 092957 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
6. Tô màu cho nhân vật. Đây là bước cuối cùng để hoàn thiện bức vẽ Luffy, tô màu theo trí tưởng tượng của bạn, chú ý cách phối màu và giữ lại những màu nổi bật của nhân vật. Hình dưới đây là một mẫu.
shot 140208 093004 Làm thế nào để vẽ chibi Luffy trong One Piece
Nguồn: vitaku.com

Anh chàng diêm dúa (giới thiệu nhân vật)

Anh chàng diêm dúa
Tác giả: HeyErin12- Tofu sốt cà

Thể loại: Hài hước, hiện đại
Giới thiệu nhân vật

1. Nữ chính: nhân vât tôi ( Alex -  sống ở nước ngoài nên dùng tên tiếng anh)
- Ngoại hình: Tôi không phải là một đứa quá xấu xí, tự nhận xét thì nhìn tạm được, mọi người thường bảo tôi trẻ con. Có lẽ vì tôi không được cao bằng bạn bè cho lắm (hơn1m50 thôi). Trước đây tôi để tóc dài, nhưng mẹ tôi bảo để tóc dài bị nặng đầu, học dốt nên tôi quyết định cắt ngắn chấm vai. Thật ra sau khi cắt tóc, tôi thấy mình khá hợp với tóc ngắn nên để cho đến bây giờ, có thay đổi một chút là thỉnh thoảng tôi chăm chỉ quấn lô thì sẽ hơi xoăn, còn lại thì đều để tự nhiên, nhìn kiểu messy hair. Tôi là người Việt Nam chính cống nhưng đang đi du học ở nước ngoài. Có ao ước to lớn là trải nghiệm cuộc sống sinh viên đúng nghĩa.

- Về phong cách ăn mặc, tôi khẳng định là mình có gu riêng. Phong cách theo kiểu năng động, thỉnh thoảng có nữ tính chút khi cần. Nhưng có mặc váy thì tôi cũng cố làm cho nó “chất” một chút, không thể mặc kiểu tiểu thư thích màu hồng được. Tôi phối đồ khá tốt nên mọi người khá thích phong cách của tôi. Tự nhận xét là nhìn không tệ.

- Sở thích của tôi khá bình thường như mọi người là ăn uống và ngủ. Đam mê của tôi là vẽ, thật ra là có mấy cái sở thích quái quái nữa không tiện kể ra. (Ai thích hỏi thì cứ hỏi).

- Tính cách, con người của tôi thì cũng không có gì nổi bật lắm. Học hành được, chăm chỉ. Vô lo vô nghĩ nhưng nhiều lúc khá sâu sắc, nội tâm. Chơi bời ít nên ít bạn. Thỉnh thoảng hay tự ti…

- Bối cảnh gia đình: Gia cảnh ở Việt Nam cũng thuộc dạng khá giả nhưng không nhằm nhò gì so với những du học sinh khác.

2. Nam chính: Kai
Kai là một chàng trai lai tây, mẹ người Việt còn bố là người Canada. Sinh ra và lớn lên ở Canada, sau đó đi du học và gặp nhân vật tôi. Còn lại xin giữ bí mật.

3. Nhân vật phụ: chị Jenny, anh Ramsey, anh Jin, Jimmy - bạn thân của Kai,...

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Tôi là một con rối

Tôi là một con rối

Tác giả: HeyErin12 – Tofu sốt cà

Chương 1: Ao ước

Tôi sinh ra đã là một con rối, sống vô tri, luôn theo sự sắp đặt của người khác mà sống. Không phải vì tôi không thể sống theo cách của mình, không thể cử động, vùng vẫy theo cách của mình, mà thật ra mỗi khi làm theo ý mình thì mọi chuyện thật tồi tệ. Tôi nghĩ tôi nên tự làm những gì mình thích, làm theo cái gì mình suy nghĩ nhưng cơ thể và tri giác lại hoàn toàn không chịu hòa nhập vào làm một. Ví như bây giờ, tôi rất muốn ngồi trên ghế như một cô thiếu nữ, dáng ngồi duyên dáng, toát lên vẻ đẹp mê hồn thì thực tế trông tôi lại như một thứ đồ hỏng. Người thì ủ rũ, đầu gập xuống, chân xòe ra, tay để lung tung. Tất cả mọi thứ làm tôi bẽ mặt.

Không giống như Red, cô ấy luôn là điểm sáng , các con rối khác ai cũng cưng phụng cô ấy, yêu mến cô ấy, cô ấy duyên dáng, kiêu ngạo nhưng biết cách làm vừa lòng ông chủ. Ông chủ điều khiển thế nào thì sẽ làm y như thế. Vậy nên vở diễn nào cũng có cô ấy. Còn tôi thì luôn chịu sự chỉ trích của mọi người vì luôn mang điều không may mắn, vở nào tôi diễn thì thể nào cũng gây sự cố cho bạn diễn. Điều đó khiến ai cũng khó chịu khi làm việc chung với tôi.

Tôi thích ăn mặc những bộ cánh đẹp mắt, muốn hóa thân thành những nhân vật tôi muốn. Tối nay chính là lúc tôi tỏa sáng, đó là một vai diễn trong một vở ba lê. Thật tuyệt vời, tôi sẽ được ăn mặc lộng lẫy, sẽ có những bước đi duyên dáng, cánh tay dẻo mềm, nhẹ nhàng lướt trên không. Tôi sẽ như một con thiên nga đẹp nhất đêm nay. Cô chủ hôm nay trang điểm rất đẹp cho tôi, tôi mặc bộ váy ba lê hoa xanh, thật tinh khôi. Giờ diễn đã đến, cô chủ nói:

-          Cố lên, đến giờ trình diễn rồi. Chúng ta phải làm cho khán giả ngạc nhiên.

Thật tồi tệ! Tôi muốn nói với cô chủ một câu cổ vũ tinh thần hay chỉ đơn giản là một cái gật đầu để tiếp sức mạnh thôi mà lại khó đến vậy. Cơ thể tôi cứng đờ ra, tay chân bị buộc dây không thể cử động. Nhưng tôi vẫn nhủ mình hãy cố gắng lên, đừng làm xảy ra sự cố gì.

Hôm nay là một đêm diễn lớn của tôi. Lần đầu tiên tôi được làm nhân vật chính. Tôi chính là nàng công chúa bị biến thành thiên nga trong vở Hồ thiên nga của Trai-cốp-ski (Pyotr Ilyich Tchaikovsky). Lúc này cô chủ rất lo lắng, hồi hộp, tôi cầu nguyện khán giả sẽ thích. Nhưng khi cầu nguyện, người ta phải nhắm mắt cơ mà. Thật sự là tôi không thể cụp mắt lại. Cơ thể tôi không bao giờ nghe theo sự điều khiển của tôi. Tôi đành phải chấp nhận điều đó và thực chất tôi đã chấp nhận nó từ rất lâu rồi.
Màn diễn bắt đầu, chàng hoàng tử cầm nỏ bắn vào tôi, tôi ngất đi và biến thành một nàng công chúa mặc bộ váy xanh thuần khiết. Điều này làm tôi nghĩ đến tôi, ước gì tôi cũng tìm thấy một chàng hoàng tử mang tôi đi và giúp tôi làm điều mình muốn. Đang trong lúc diễn, tôi để ý cô chủ và mọi người trong nhóm điều khiển, ai cũng có vẻ lo lắng vì đây là màn diễn lớn nhất từ trước đến nay, sẽ quyết định sự phát triển của đoàn sau này. Chính vì vậy chúng tôi – những con rối chính là bộ mặt để cứu cái đoàn này cũng vô cùng lo sợ, bởi nếu chúng tôi không được biểu diễn thì chúng tôi cũng chỉ là những khúc gỗ bỏ đi. Kết thúc màn một rất hoàn hảo, đúng như mong đợi của mọi người. Ai cũng vui vẻ vì bước đầu thành công, dường như ai cũng có niềm tin hơn hẳn. Tôi cũng tự nhủ mình rằng: Tôi phải cố gắng múa đẹp hơn ở màn hai.

Màn thứ hai sẽ có nhân vật thứ ba  xuất hiện. Cô nàng này chính là Red được biến đổi giống y hệt tôi để tiếp cận hoàng tử. Cô ấy đang được trang điểm bên cạnh tôi, nói với tôi vẻ chua ngoa:
-          Này lát nữa thì hãy lui về sau một chút để tôi còn diễn, mặc dù tôi giống cô nhưng tôi vẫn là tôi, vẫn có sự khác biệt. Mặc dù tôi là cái bóng của cô nhưng màn này vẫn là lúc tôi tỏa sáng. Biết điều thì đừng có chạy lung tung.

Tôi không dám nói gì vì cái đoàn này cần vở diễn tối nay thành công. Mà thật ra tôi sợ hãi, tự ti thì đúng hơn. Màn này tôi mặc bộ đồ trắng tinh khôi, giản dị, còn cô ta mặc bộ đồ lộng lẫy như công chúa, nhìn xa hoa, quý phái. Rất hợp, tôi cũng muốn như cô ấy, muốn được mặc quần áo đẹp và khiêu vũ với hoàng tử. Nhưng sao những lúc hạnh phúc nhất, lúc sẽ nhận được tình cảm của hoàng tử tôi lại biến thành ảo ảnh thế này. Tôi không muốn.

Màn diễn bắt đầu, mọi thứ được trang hoàng như phòng lớn của cung điện, lộng lẫy vô cùng. Các quý tộc, các công chúa, hoàng tử khiêu vũ với nhau. Đến màn tôi hiện ra như ảo ảnh để cảnh báo hoàng tử rằng: Người đang khiêu vũ với chàng đó không phải là tôi. Tôi không muốn xuất hiện trong phút chốc, tôi muốn kịch bản thay đổi, không muốn sự bi thương lại diễn ra. Nếu kịch bản thay đổi hoàn toàn biết đâu mọi người lại thích thú hơn so với màn biểu diễn đã biết kết cục ra sao. Tôi tiến ra sân khấu, cố gắng kéo hoàng tử lại, mặc dù hoàng tử đang say đắm trong điệu nhảy. Cô chủ thấy tôi có vẻ lạ liền giật mạnh sợi dây nói nhỏ với tôi:

-          Mi bị sao vậy, mi đang là ảo ảnh.

Tôi không nghe cô chủ nói gì, giật tay mạnh một chút. Tôi muốn tiến về phía hoàng tử, muốn ngay lúc này hoàng tử phải nhận ra tôi. Điều tôi không muốn đã xảy ra, dây điều khiển tôi đã bị đứt, tôi ngã xuống sân khấu giống như một vật vô tri đã bị xuất hồn. Không, đây không phải điều tôi muốn, không phải điều tôi nghĩ. Những con rối khác vẫn đang khiêu vũ như không có chuyện gì, điều khó nhất cho cô chủ là không biết làm cách nào lấy tôi ra khỏi sân khấu mà không làm ảnh hưởng đến màn biểu diễn. Cô ấy hớt hải chạy đi, mặt có vẻ hoảng hốt. Tôi biết lúc này tôi cần làm gì. Tôi phải cố gắng đứng dậy tìm chàng hoàng tử và phải tiếp tục vở diễn. Thật không ngờ điều tôi cố gắng bấy lâu đã làm được. Nhưng ngay sau khi tôi đứng dậy, không có thứ gì đỡ nên tôi ngã quàng vào con rối bên cạnh, con rối khác lại dẵm vào dây điều khiển của tôi khiến tôi giật ngược trở lại va vào con rối khác. Trời ơi, màn biểu diễn xa hoa bây giờ biến thành một mớ hỗn độn, dây của con rối này mắc vào cổ con rồi khác, chân của con rối này vắt lên vai của con rối kia. Một cảnh tượng hãi hoàng mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi cố gắng gỡ dây cho mọi người nhưng điều đó lại làm dây điều khiển của tôi vướng vào nhiều con rối khác hơn, khiến họ hoàn toàn đông cứng, không cử động được. Vậy là màn biểu diễn coi như xong. Tôi đã làm hỏng mọi việc. Đoàn diễn rối này coi như hết hi vọng.

Sau khi kết thúc màn diễn giữa chừng, khán giả ai cũng có vẻ không vừa lòng, đều lắc đầu ra về. Ông chủ tịch muốn đầu tư cho đoàn cũng chỉ nói vài câu gì đó với trưởng đoàn rồi về thẳng.  Mặt trưởng đoàn có vẻ lo sợ, tiều tụy đi nhiều. Khi họp đoàn, cô chủ tôi bị trưởng đoàn mắng té tát:

-          Cô làm cái gì vậy, cô có muốn kiếm cơm với cái đoàn này nữa không?

Cô chủ mặt hối lỗi, cúi đầu, gập người nhiều lần và nói:

-          Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.

Ông trưởng đoàn lại tiếp tục quát to:

-          Tôi đã nói với cô rồi, không nên mạo hiểm. Tại sao cô lại cho một con rối đen đủi lên biểu diễn. Trong khi bao nhiêu các con đẹp đẽ khác thì cô không chọn.

Cô chủ lúc này mắt đã ngấn nước, nói:

-          Tôi thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với tôi. Trước khi biểu diễn tôi luôn kiểm tra dây và chưa bao giờ xảy ra lỗi này, hôm nay cũng vậy tôi đã kiểm tra rất cẩn thận nhưng không hiểu tại sao.

Lúc này tôi đã hiểu, lỗi hoàn toàn do tôi. Tôi đang được cô chủ điều khiển rất đẹp, tại sao tôi lại muốn làm theo ý mình. Tôi nhớ ngày tạo ra tôi cô chủ đã nói:

-          Một con rối sinh ra là đã được truyền cho một tố chất và người điều khiển chính là người giúp con rối đó tỏa sáng với tố chất của nó. Người điều khiển và rối là một thể đồng nhất, vì linh hồn của rối chính là linh hồn của người chủ. Thiếu rối thì chủ như vô hình, còn thiếu chủ thì rối coi như thứ bỏ đi. Hãy là để ta giúp mi tỏa sáng nhé.

Ngay lúc đó tôi muốn cả đời này cùng cô chủ tỏa sáng trên sân khấu. Tôi sẽ nguyện theo sự điều khiển của cô chủ. Nhưng đi đến nhiều nơi, gặp nhiều con vật, tuy chúng làm theo sự chỉ đạo của chủ nhưng khi không ở trên sân khấu chúng đều có không gian riêng làm những gì mình thích. Còn tôi luôn chịu sự gò bó, lúc thì bị treo lên, lúc thì bị ngồi ngục xuống khó chịu. Từ đó, tôi muốn làm theo ý mình, tôi muốn có một lúc nào đó được tự do cử động như mình muốn. Bay nhảy như lũ chim kia, hay thoải mãi nằm xuống như con tinh tinh bên lồng bên cạnh. Đêm diễn hôm nay tôi đã làm được điều đó, có thể đứng lên nhưng lại tạo ra một thảm kịch mà có thể tôi sẽ trở thành thứ bỏ đi trong tương lai.

Quyết định đã có, cô chủ trở về phòng, khóc sướt mướt, cầm tôi trên tay nói:

-          Ta đã rất hạnh phúc khi tạo ra một con rối duyên dáng, luôn hợp với những bộ cánh lộng lẫy như mi. Nhưng tại sao ta lại không thể truyền cho mi một chút nghệ thuật. Tất cả lỗi của ta là chỉ tạo ra được vẻ ngoài cho mi mà linh hồn nghệ thuật thì không có.

Tôi rất muốn nói với cô chủ rằng:

-          Không phải, tôi rất muốn biểu diễn, tôi có tố chất, chỉ là tôi không làm theo cô chủ, không muốn tôi và cô đồng nhất, tôi muốn tỏa sáng theo cách của tôi mà thôi. Thật sự tôi không ngờ nó lại tạo ra kết quả tồi tệ như ngày hôm nay.

Nhìn cái thân cứng đơ, cái mặt một biểu cảm của tôi. Cô chủ nói tiếp:

-          Ta không tin rối là vô tri, mọi thứ dù thế nào cũng có một chút suy nghĩ hay tri thức theo cách của nó. Nhưng có lẽ ta tạo ra mi nhưng không hiểu được mi rồi.

Giọng nói không thể thốt ra ngoài của tôi lại vang lên:

-          Không, cô chủ rất hiểu tôi, luôn chăm chút cho tôi lộng lẫy, luôn cho tôi những vai diễn tốt. Thậm chí yêu thương tôi hơn những con rối khác.

Nước mắt đã ngừng chảy, nhưng lúc này mắt cô chủ đã sưng lên:

-          Ngày mai sẽ có quyết định với mi.

Nói xong cô chủ nhìn tôi một hồi suy nghĩ, rồi bỏ đi. Tôi lại nằm gục trong căn phòng tối. Bỗng có tiếng gọi tôi, tôi giật mình nhìn. Hóa ra đó là mấy con chim trong đoàn đến:
-          Hôm nay cô đã làm cái gì vậy, cô có biết cô suýt nữa đã biến cả chúng tôi thành đồ bỏ đi không. Lúc nãy, chúng tôi nghe lén được mấy người trong đoàn họp kín nói sẽ quy trách nhiệm vào một mình cô thôi.

Tôi đã hiểu ra, ngày mai chắc chắn tôi sẽ cuốn gói khỏi đây. Mãi mãi là một thứ bỏ đi, ánh hào quang không bao giờ sẽ đến với tôi.

Ngày hôm sau cũng đã đến, tôi vẫn ngồi một chỗ, dù đã cố gắng nhủ mình rằng mạnh mẽ lên cuộc đời tôi sẽ có lúc được tỏa sáng. Nhưng cố thế nào cái dáng người tôi bây giờ cũng thật thảm hại. Không thể ngồi thẳng như cô công nương trong vở Quý tộc mà tôi đã diễn trước kia, mà hiện tại tôi trở về đúng nghĩa vật vô tri, vô giác.

Cô chủ bước vào, cầm tôi trên tay và nói:

-          Ta luôn dành tình cảm đặc biệt với những con rối. Một con rối được làm ra là cả tâm huyết của ta gửi vào đó. Chưa bao giờ ta đối xử tệ bạc với chúng, chúng như người bạn của ta. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, bọn họ bắt ta bỏ đi mi. Vì mi như một điềm xui xẻo của đoàn. Ta phải làm sao đây.

Tôi đã biết kết cục của tôi là vậy, tôi chỉ muốn nói với cô chủ rằng:

-          Có lẽ số tôi sinh ra chỉ là thứ vô tri. Một khi tôi vượt quá giới hạn thì mọi thứ của tôi sẽ chấm hết. Giống như điều sắp xảy ra vậy. Nhưng tôi chỉ muốn một lần tự mình tỏa sáng, tôi không muốn nhờ vả vào ai. Tôi tin rằng tôi có thể làm được và tôi rất cố để làm được điều đó. Đây chính là sự khác biệt của tôi và các con rối khác.

Cô chủ nói với giọng đau khổ:

-          Ta phải làm sao, sao ta có thể đem tâm huyết của mình mà thiêu đốt.

Bây giờ tôi rất rất muốn làm một điều gì đó cho cô chủ biết tôi luôn cố gắng, cho cô ấy thấy tôi chưa đến lúc phải chịu cảnh kết liễu này.

Cô ấy định mang tôi đi tiêu hủy, nhưng khi định đứng dậy thì thấy bàn tay cứng nhắc của tôi cầm lấy ngòn tay cái của cô chủ. Cô chủ ngạc nhiên, tuy mặt tôi vẫn là khuôn mặt một biểu cảm nhưng có lẽ cô ấy đã hiểu gì đó, cô chủ nói:

-          Mi có tri giác đúng không? Ta tin là vậy, không, ta chắc chắn là vậy. Làm sao có thể trùng hợp như thế được chứ. Vậy là ngươi vẫn muốn biểu diễn phải không?

Tôi muốn gào lên với cô chủ rằng:

-          Tôi rất muốn, tôi thực sự muốn.

Nhưng vì giới hạn nên điều đó là không thể. Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng, nói:

-          Ta sẽ cất người vào tủ, ta sẽ biến đổi ngươi, thay đổi ngươi để khiến ngươi tỏa sáng trên sân khấu. Ta sẽ chứng minh cho họ thấy rằng ngươi không phải điềm xấu.

Nói xong, cô cất tôi vào tủ. Và tôi đang sống trong ngăn tủ tối này chờ ngày tỏa sáng.

Chương 2: Tỏa sáng

Bây giờ tôi không thể xuất hiện, mỗi đêm cô chủ lại đem tôi ra gọt giũa, luôn hi vọng sẽ thay đổi tôi. Điều đó đã thành hiện thực trong một khoảng  thời gian khá dài. Tôi vẫn là tôi nhưng biến đổi hoàn toàn mới, tôi có vẻ sắc sảo hơn xưa. Hôm nay là buổi ra mắt của tôi như một thành viên mới, tất nhiên chỉ tôi và cô chủ mới biết tôi chính là con rối sao chổi ngày xưa. Các con rối khác thấy tôi mới, lạ nên đều súm lại làm quen với tôi. Tôi cũng đã thay đổi, đâu ai còn coi thường tôi như trước kia. Lúc này Red tiến lại gần, nói giọng khinh khỉnh:

-          Này, đằng đấy mới đến nhập bọn à?

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên, ngay cả con bé Red ngày xưa hay nói cạnh khóe, bắt nạt tôi bây giờ cũng không còn nhận ra tôi. Tôi đã hoàn toàn khác thật rồi. Chính vì vậy tôi không sợ cô ta, tự tin cười nói:

-          Chào, tôi là người mới.

Cô ta có vẻ vẫn không ưa những cô gái khác, thật ra bây giờ trông tôi hơn cô ta rất nhiều. Trưởng đoàn cũng có vẻ thích tôi vì nhìn tôi mới lạ. Vậy nên tuy là người mới nhưng tôi vẫn vô tình gây thù hằn cho Red.

Tối nay tôi sẽ trình diễn màn đầu tiên. Điều tôi và cô chủ lo lắng chính là sẽ xảy ra lỗi gì đó. Cô chủ đã rất tâm huyết với tôi. Tuy đã kiểm tra tôi kĩ càng nhưng làm sao cô chủ không khỏi hồi hộp. Hôm nay sẽ là thời điểm quyết định tất cả. Tôi vào vai một công nương hiền hậu, còn Red vào vai một cô công nương của dòng họ đối thủ. Mọi thứ đang diễn ra hoàn hảo, đến cảnh tôi và Red đang lúc đi đến trước mặt bá tước thì không hiểu sao cô ta có thể làm đứt được sợ dây đang điều khiển một bên chân và tay tôi. Điều đó khiến tôi và cô chủ bất ngờ, tôi ngã nằm trên sân khấu. Tôi không muốn xảy ra bất kì sai xót nào nên đã nhủ mình không được làm theo ý mình, phải theo sự chỉ đạo của cô chủ hoàn toàn. Cho nên lúc này, tôi vẫn cứ nằm đấy chờ cô chủ giải quyết. Tôi sẽ không cố gắng như lần trước nữa, mặc dù đó là điều tôi muốn nhưng tôi không muốn lại gây thêm họa lớn nữa. Có tiếng gọi tôi :
-          Mi phải đứng dậy, cố gắng lên, hãy làm điều mi muốn đi. Giống như lần mi cầm tay ta để chờ đến ngày hôm nay.

Đó chính là lời cô chủ đang nói với tôi. Tôi lo sợ, vì mỗi khi làm theo ý tôi, mọi sự sẽ hỏng bét. Nhưng lần này tôi quyết phải làm cái gì đó. Tôi có gắng cử động từng chút, từng chút. Tôi cũng cố gắng đứng lên như lần trước, và tôi đã làm được. Tôi không ngã vì có cái ô giúp tôi giữ thăng bằng. Điều này lại làm khán giả thích thú, họ cứ nghĩ đó là do dàn dựng tài tình để cho cô công nương này chiếm được cảm tình của bá tước. Thật hoàn mĩ, mọi việc kiết thúc trong sự tung hô của mọi người. Còn Red và ông chủ của cô ta thì không biết ở đâu. Theo như mọi người nói, phần tay của Red được thiết kế lại nên khá sắc, chính vì thế mà dây điều khiển của tôi bị đứt. Vì ông chủ cô ta không muốn cô chủ tôi có một con rối tốt, vì nếu lần này tôi diễn tốt thì thể nào tôi cũng thế chỗ của Red. Vì thế mà họ đã có dã tâm hủy hoại tương lai của tôi vinh viễn. Nhưng dù sao mọi thứ cũng được đến đáp. Tôi từ đó đúng là đã thế chỗ Red trong các vở diễn, thậm chí có đoạn cô chủ còn cho tôi tự làm theo ý mình. Thật hay khi bây giờ tôi đã có thể làm điều mình muốn mà không gây ra trò hề cho mọi người nữa. Tôi chính thức tỏa sáng từ đây.