Vì học xa
nhà, thêm vào đó, ở kí túc xá của trường thì đắt đỏ, nên tôi dọn ra ngoài ở
cùng với chị bạn tên Jenny. Có thể nói là thông qua chị Jenny, tôi và Kai quen
biết nhau.
Đang ngủ thì
thấy có tiếng chuông ấn liên hồi, tôi mặc kệ, trùm chăn ngủ tiếp. Không phải
tôi không hiếu khách mà bởi vì tôi quá mệt mỏi, buổi sáng đi học và cần phải ngủ
lấy sức để tối đi làm ở cửa hàng tạp hóa 24h. Với lại, cái thời tiết này có ai
điên mới tới nhà bạn chơi.
Tiếng chuông
vẫn liên hồi không dứt, tôi nghe thấy có người chạy ra, đoán là khách của ai đó
cùng nhà. Sau đó yên tâm ngủ tiếp. Vừa quấn chăn như con sâu lại thì có tiếp tiếng
gõ cửa liên hồi không dứt, tôi nhăn nhó ra mở cửa, đầu tóc rối bù, mắt nhìn còn
chẳng rõ đường. Tôi đoán đó là chị Jenny, chắc là lại quên chìa khóa, bà này là
chúa quên. Điều làm tôi tỉnh ngủ luôn và ngay từ phút đầu nhìn thấy cậu ta là một
chàng trai cao lớn chắc tầm mét tám, mặt rất tây (bố cậu ta là người Canada, cậu
ta nhìn không tây mới lạ), nhìn có vẻ sành điệu, mặc chiếc áo măng tô dài đến đầu
gối màu nâu, bờ vai rộng và quần màu xanh cổ vịt dài đến mắt cá chân, kết hợp
màu rất tuyệt nhưng có vẻ hơi ngắn thì phải. (Có lẽ chân cậu ta dài, hoặc mua
nhầm size). Nhìn bộ đồ có vẻ đắt tiền nhưng bị ướt hết vai, tóc vuốt keo cũng bị
dính chút nước, cộng thêm đôi giày lười màu đen quen quen cũng bị ướt và dính
chút bùn.Tôi đoán là bị dính mưa.
Thấy tôi
quét cậu ta một lượt, cậu ta biết ý nên vẫn để cho tôi nhìn. Tôi tưởng cậu ta
tìm nhầm phòng, nên giới thiệu cho cậu ta mấy phòng trong nhà này cho cậu ta muốn
vào đâu thì vào. Ai ngờ, cậu ta đi thẳng vào như phòng của mình, ngồi trên giường
chị Jenny và bắt đầu vớ cái khăn lau tóc. Tên này có vấn đề rồi, vớ đại cái
khăn nhà người khác để dùng, nhỡ đấy là khăn lau nhà của nhà người ta thì làm
thế nào.
Giờ thì tôi
tỉnh ngủ hẳn rồi. Tuy tướng nhỏ con nhưng tôi vẫn là chủ nhà, ra oai một chút.
Hít một cái lấy hơi, tôi hỏi:
-
Cậu
là ai? Đến đây có việc gì? Có biết đây là phòng của đàn bà con gái không mà nhảy
bổ vào?
Thấy tôi nói
vậy cậu ta ngừng lau tóc, ngước lên nói:
-
Tôi
là Kai. Mà thôi đi bà, đừng có ra vẻ chủ nhà. Tui quen bà đấy bà.
Mắt tôi mở
to ngạc nhiên, tôi hỏi:
-
Tôi
gặp cậu bao giờ mà quen biết, vớ vẩn, đừng có kiểu kẻ trộm làm thân để vào cua
đồ nha. Ngoại trừ laptop, iphone, ipad, đồng hồ, còn lại muốn lấy gì thì lấy
đi. Tôi không đủ sức cản cậu đâu. Cần thì lấy luôn cái khăn cậu đang dùng cũng
được, coi như hàng khuyến mãi.
Cậu ta lăn
quay ra cười không dứt:
-
Cái
gì hả má, má có thấy thằng tây nào ăn mặc như tôi vào trộm đồ không hả?
Tôi vẫn bảo
toàn sự nghi ngờ trong đầu, cãi lại:
-
Chẳng
có thằng trộm nào nhận mình là trộm, người điên còn không biết mình điên nữa
là.
Cậu ta có vẻ
thấy tôi không nhận ra, nên cuối cùng cũng quay trở về cái mặt nghiêm túc giải
thích:
-
Tôi
là bạn chị Jenny, học cùng trường, à không cùng lớp với cậu luôn. Con người đặc
biệt như tôi thế này mà cậu không biết sao?
Tôi lại lần
nữa lục tung cái đầu xem cậu bảnh trai này ở đâu chui ra, kết quả chương trình
quét báo số không. Thật ra thì cái mặt cũng quen quen nhưng thật sự không nhớ gặp
ở đâu.Tôi nói:
-
Quen
biết gì, đi học tôi chỉ ngồi các dãy đầu thôi, mà theo như tôi biết thì chẳng
có đứa nào như cậu ngồi quanh đấy.
Cậu ta phát
điên, có lẽ bệnh nặng rồi, rực rỡ quá mà, xì-tai quá mà, người của công chúng
quá mà, bây giờ bị không nhận ra nên không chịu được. Cậu ta nói:
-
Bà
cứ ngồi bàn đầu cho lắm vào, rồi có ngày chỉ biết mỗi mình mình thôi. Tôi thỉnh
thoảng đi học muộn, ai cũng nhìn, chỉ có có một con bé mà tôi hay đi qua chỗ nó
để xuống cuối lớp, thì lúc nào cũng cặm cụi vẽ linh tinh cái gì không biết
trong khi cả lớp đang chờ giáo sư đến.
Bây giờ tôi
mới nhớ ra, đôi giày kia tôi nhìn thấy mấy lần khi có người đi qua. Hóa ra là cậu
ta. Mà mãi một thời gian tôi mới nhận ra: Thỉnh thoảng đi học muộn cái gì, có
mà thường xuyên và liên miên ấy chứ.
Thấy tôi nhớ
nhớ ra cái gì đó, cậu ta lại nói tiếp:
-
Thật
ra tôi đến đây mấy lần rồi, tìm chị Jenny, cũng có mấy lần thấy cậu ở nhà nhưng
toàn ngủ. Chị ấy cũng giới thiệu cậu cho tôi, nhưng cậu ngủ biết gì đâu mà chào
hỏi. Còn nữa, con gái con đứa chẳng có ý tứ gì cả, ngủ thì tư thế phải thẳng
thì người mới đẹp chứ. Đằng này, đầu để góc giường, một chân gác lên gấu bông,
một chân gác lên gối, lúc thì co một chân lại. Thằng nào nó nhìn thấy có mà chạy
mất dép đấy nàng ạ.
Tôi nghe cậu
ta xổ ra một tràng, tức phát điên. Ở đâu ra cái loại tự nhiên vào phòng lại còn
chê bai chủ là dư nào.
Không muốn
nói nữa rồi, tôi hỏi:
-
Rồi,
đến đây làm gì?
Cậu ta thản
nhiên nói:
-
Mưa,
thấy còn xa chỗ bến MRT quá nên đành ghé vào, có thì cho mượn ô không thì cho
trú nhờ, tạnh thì về.
Đấy ấn tượng
của tôi và cậu ta không có tí gì là có dấu hiệu làm bạn được cả.
Hôm sau đi học
tôi cũng cố quan sát xem cậu ta ngồi đâu, có đúng là ở trong lớp này không hay
là “thấy sang bắt quàng làm họ” (tôi đang nói tôi sang đấy à, hihi). Đúng là có
cậu ta thật, có năm ngày đi học thì bốn ngày đi muộn, một ngày đi sát giờ
(không phải là sát giờ vào học mà là sát giờ giáo sư vào). Chẳng là lớp tôi có
một ông giáo sư, đến giờ vào dạy nhưng ông ta quyết phải ăn ba hạt hạnh nhân và
nhâm nhi một li trà nóng cho ngọt giọng mới chịu vào dậy.
Rồi mấy lần
đi tụ tập nướng BBQ, lúc ăn trưa thỉnh thoảng cậu ta cũng gọi tôi, lúc làm bài
tâp nhóm Kai cũng đòi chung phần. Vậy là từ từ tôi và Kai thân nhau. Thật không
ngờ tôi có cái phúc quen cậu bạn có gu thẩm mĩ cao thế này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét